9 năm trời đến trường trên đôi tay

Không
được may mắn như bao đứa trẻ khác cùng trang lứa, từ khi mới sinh ra
cậu bé Lê Hữu Bảo đã bị dị tật bẩm sinh. Đôi chân co quắp, teo tóp
khuỳnh khoàng như rễ cây. Chạy hết tứ phương chữa trị, gia đình khánh
kiệt cũng chỉ làm cho Bảo đứng được trên hai “đôi chân” của mình.
Vốn
là một gia đình thuộc diện đói nghèo ở xóm 5, xã Quỳnh Tân (Quỳnh Lưu –
Nghệ An), anh Lê Hữu Hùng – một cựu chiến binh từ chiến trường
Campuchia trở về – cũng phải gắng gượng cho con đi học để biết cái chữ.
“Đời mình nghèo, nhưng phải cố gắng cho con đi học. Con nó đã thiệt
thòi so với bạn bè rồi mà không được học cái chữ nữa thì đời nó tội
lắm. Nó sáng dạ, học nhanh hơn cả anh chị”, anh Hùng tâm sự.

Hơn 9 năm trời, Lê Hữu Bảo đã đi trên đôi tay để nuôi ước mơ đến trường
Nhà
được duy nhất chiếc xe đạp cọc cạch làm phương tiện đi lại, nên mỗi
buổi sáng anh Hùng phải tranh thủ chở con đến trường gần chục cây số
rồi mới tất tả về đi làm. Nhưng cũng bữa được, bữa mất. Nhiều hôm vì đi
làm xa, chiếc xe cà tàng của anh trở chứng chưa kịp đến đón, thì Bảo
lại tự bò về. Về được đến nhà, quần áo Bảo lấm lem bụi đất, tay trầy
xước rỉ máu vì va phải sỏi đá trên đường.
Ước mơ của chiếc lưng gãy gập
Chín
năm qua trên con đường đến trường, đôi bàn tay em đã chai sạn đi vì sỏi
đá. Mỗi lần nhìn thấy em vui vẻ bò lê đến trường, nhiều ánh mắt tò mò
xen lẫn lòng thương. Nhiều gia đình đã lấy Bảo làm gương để giáo dục
con em mình, và bạn bè của Bảo cũng có thêm động lực để vươn lên.
Cô
Nguyễn Thị Lâm, giáo viên chủ nhiệm lớp 9D của Bảo đã bao lần phải ứa
nước mắt khi nhìn cậu học trò của mình vật vã đến lớp và say mê với
từng con chữ. Đôi khi chưa viết xong bài văn, mồ hôi Bảo nhỏ xuống làm
ướt nhoà cả trang giấy.
Cô
Lâm cho biết, Bảo là một học sinh thông minh, ngoan ngoãn, luôn cố gắng
vượt qua hoàn cảnh, mặc cảm để trở thành một học sinh xuất sắc. Nhà
trường cũng đã có những món quà động viên, hỗ trợ cho em trong học tập.
Tuy nhiên là một xã miền núi, nên cũng có rất nhiều hạn chế.
Hàng
năm, Bảo luôn nhận được giấy khen về thành tích học tập cùng như tinh
thần vượt khó của mình. Em còn được tham dự đại hội “Cháu ngoan Bác Hồ”
thường kỳ. Với Bảo đó là niềm an ủi và động lực to lớn để em tiếp tục
trên con đường đi tìm con chữ của mình.
Nhưng
con đường đến trường với em giờ đây đang dần xa vời. Đôi tay ấy không
thể bò lê đến trường như trước đây. Chiếc xe đạp cọc cạch cũng khó lòng
trèo qua những ngon núi và hàng chục cây số đường rừng. Mỗi lần nhắc
đến hai chữ “trường huyện”, Bảo lại đỏ hoe đôi mắt.
Chị
Nguyễn Thị Liên, mẹ Bảo, tâm sự trong nước mắt: “Nhìn con nó ngoan
ngoãn chăm chỉ học hành, chúng tôi cũng phải cố gắng dù gia đình quá
nghèo khó, nhưng năm tới lên cấp ba thì chúng tôi đành chịu thôi. Nếu
có trung tâm nào giúp đỡ nhận em vào học, thì vợ chồng tui đỡ phải áy
náy với con”.
Nhìn
cậu học trò hiếu thảo với đôi mắt lạc quan về tương lai phía trước,
không ai có thể cầm lòng được khi nghĩ rằng rồi đây con đường đến
trường của em sẽ bị dang dở vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn.